Friday, January 13, 2012

Trích 1 câu chuyện trong sách ''Văn hóa pháp đinh''

Trích Văn hóa pháp đình, tác giả Trần Quốc Phú, Nxb Tư pháp.


Chủ tọa phiên tòa: '' Bị cáo Trần Tâm Tân, anh đã được giao quyết định đưa vụ án ra xét xử chưa?''
!!!
Chủ tọa nhắc lại: ''Bị cáo Trần Tâm Tân đã được giao quyết định đưa vụ án ra xét xử chưa?''
!!!
Chủ tọa phiên tòa gần như sắp nổi nóng nhưng đã kịp trấn tĩnh. Với tâm lý của người đã từng trải, với giọng nói to hơn, dứt khoát hơn, anh nói: ''Tôi nhắc lại lần thứ 3, bị cáo Tân đã được giao quyết định đưa vụ án ra xét xử chưa?''
Bị cáo vẫn không trả lời, vẻ mặt ngây ngây, lớ ngớ như câm, như điếc, làm cho cả hội trường ào lên như phiên chợ. Còn những người tiến hành tố tụng thì như ngồi trên đống lửa. Vị kiểm sát viên cũng đứng dậy định ra tay nhưng thẩm phán chủ tọa phiên tòa đã giơ tay như có ám hiệu với vị Kiểm sát viên rằng: ''Ông hãy bình tĩnh để tôi tiếp tục làm bổn phận của người điều hành phiên tòa''. Chút bối rối thoáng qua, ông chủ tọa thầm hỏi: ''Vì sao Tân lại không khai nhỉ? Ngoan cố chăng? Hay bị sốc nên cấm khẩu luôn? Nếu bị cáo mà không chịu khai báo thì phiên tòa này phải hõan. Khổ nỗi, vụ án chỉ có một 1 cáo, không có bị cáo thứ hai để đấu tranh qua bị cáo thứ 2 này sẽ rõ về bị cáo Tân ( như khoản 4 điều 209 Bộ luật tố tụng hình sự 2003 đã quy định) và rộng đường xử lý tình huống này''.
Trong lúc này các thành viên Hội đồng xét xử đang lúng túng, còn vị đại diện Viện kiểm sát duy trì quyền công tố tại phiên tòa đứng lên, ngồi xuống không yên, Thẩm phán chủ tọa phiên tòa thầm điểm lại- phiên tòa chuẩn bị rất kỹ càng, người tham dự rất đông, chẳng lẽ bị cáo câm thật, điếc thật sao? Có đến mức phải hõan phiên tòa không? Nhưng quá trình nghiên cứu hồ sơ có chỗ nào phản ánh bị cáo bị điếc đâu? Mới cách đây vài ngày thư ký còn phản ánh việc tống đạt quyết định cho y, bị cáo vẫn hòan toàn bình thường. Qua báo cáo của cảnh sát trại gia, cảnh sát dẫn giải cũng không có phản ánh gì bất thường. Vậy có nghĩa đây là tình huống bất ngờ vừa mới phát sinh, phải chăng bị cáo đang bầy mưu tính kế gì đây, đằng sau y liệu có thế lực nào bày mưu tính kế để hõan binh? Nhìn bị cáo, niềm tin nội tâm trong ông mách bảo ông rằng: '' Bị cáo đang là kẻ phạm tội nhất thời, nhưng bản chất con người chất phác đã từng trải qua chiến tranh ác liệt, nay do đấu tranh với cái nhỏ nhen trỗi dậy trong người không thắng nổi, bây giờ lại thêm những thầy cò dẫn lối chỉ đường, đầu óc u mê làm theo''. Ông bỗng thấy chạch lòng thương cảm, quyết tâm đấu tranh chiến thắng âm mưu của kẻ xấu mà bị cáo chỉ là 1 con rối.
Sau một loạt những nhận định dồn dập hiện lên và được kiểm chứng ngay, với bản lĩnh từng trải trong nghề thẩm phán, lại sắc sảo trong nghiệp vụ điều tra và hiểu biết về tâm lý của kẻ phạm tội, ông quay sang nói nhỏ với các vị trong Hội đồng xét xử điều gì đó, nhưng không ai nghe thấy được, chỉ thấy các vị đó gật đầu tỏ vẻ đồng tình, rồi ông quay xuống chỗ bị cáo đang đứng trước vành móng ngựa, nhưng với một sự phát âm khẽ khàng hơn, như để bị cáo phải tập trung mới có thể nghe được:
''Thôi được, bị cáo không trả lời, Hội đồng xét xử chưa rõ nguyên nhân bệnh tật...''
Nói đoạn ông quay sang nhìn vị đại diện Viện kiểm sát như thể có tín hiệu phối hợp đấu tranh rồi lên tiếng:
''Để phiên tòa tiếp tục, tôi xin thay mặt Hội đồng xét xử công bố lai lịch của bị cáo để nhân dân tham dự phiên tòa biết rõ hơn về nhân thân bị cáo.
Vừa nói ông vừa chậm rãi mở tập hồ sơ lấy 1 bút lục đặc kín và đọc:
''Trần Tâm Tân, 49 tuổi, sinh quán tại xã VN huyện X tỉnh NĐ trú tại 101 phố T thành phố HN- nguyên là Phó giám đốc Sở xây dựng tỉnh L, đã có thời gian trong quân ngũ với chức vụ thiếu tá. Nhưng vì vi phạm quân lệnh nghiêm trọng nên đã bị giáng chức xuống thượng úy và khai trừ ra khỏi Đảng...''
Chủ tọa chưa dứt lời thì bị cáo đã vùng vẫy như cá mắc lưới giơ cả 2 tay lên trời gào thét:
''Nói láo! Nói láo! Tòa án vu khống! Tôi phản đối!''
Chờ cho bị cáo bình tĩnh trở lại và ổn định trật tự, thẩm phán tiếp tục với thái độ nhẹ nhàng những dứt khoát rõ ràng:
''Đề nghị thư ký ghi lại tất cả diễn biến của sự việc vừa rồi và sự phản đối của bị cáo''.
Đoạn ông nhìn xuống nơi bị cáo đứng trước vành móng ngựa với nét mặt tái mét vì uất ức. Ông nói:
''Tôi vừa công bố lai lịch của anh và anh đã phản đối cho là tôi vu khống. Vậy, tôi hỏi lại anh lần nữa, lai lịch của anh có hay không có những tình tiết như tôi vừa công bố?''
''Tôi phản đối, ông nói láo. vu khống lai lịch tốt đẹp của tôi, lý lịch của tôi không hề có những điều ông vừa công bố!''
''Thôi được, đề nghị cô thư ký phiên tòa ghi lại chính xác những lời đối thoại của tôi và bị cáo và cho bị cáo nghe lại và ký vào đó''.
Chờ bị cáo xem lại biên bản và ký, ông đứng dậy với nét mặt nghiêm trang nhưng đôi mắt của ông nếu quan sát kỹ thì ánh lên niềm vui. Ông nói:
''Tôi xin thay mặt hội đồng xét xử tuyên bố rằng: Những lời tôi vừa công bố về lai lịch của bị cáo là không có. Nhưng đồng thời tôi cũng cảnh báo bị cáo rằng: bị cáo đã ngoan cố dùng thủ đoạn vờ không nghe thấy gì nhằm mục đích làm cho phiên tòa không thể tiến hành bình thường...''
Rồi ông nhìn bị cáo với ánh mắt nghiêm khắc nhưng cũng đầy lòng vị tha của một vị thẩm phán:
''Bây giờ thì anh có thể trả lời các câu hỏi của Hội đồng xét xử được rồi chứ?''
Bị cáo như vừa bừng tỉnh sau 1 cơn mê và với 1 tâm trạng đầy hối hận:
''Thưa quan tòa tôi xin thành khẩn khai báo hành vi tham ô của tôi và xin quan tòa tha thứ cho sự dại dột của tôi vừa rồi''...

No comments:

Post a Comment